Ý NGHĨA THIỀN CỦA HOA SEN
Lê Tấn Tài
Hoa sen, tên khoa học Nelumbo Nucifera, là một loại hoa mọc từ rễ củ nằm trong lớp đất bùn dưới nước. Sen được biết đến với nhiều màu sắc đa dạng như trắng, hồng, đỏ, xanh, vàng lợt, tím nhạt… Theo Phật giáo, sen trắng thường được coi là biểu tượng của giác tâm, tức sự thuần hóa của nhân tính. Sen hồng thể hiện sự tôn trọng cao quý đối với các đấng tối cao. Sen đỏ biểu tượng của sự thanh tịnh và lòng từ bi. Còn sen xanh được liên kết với trí huệ và sự hiểu biết sâu sắc về thế giới hiện tượng, nhận thức rằng mọi sự tồn tại không thật sự tồn tại. Khi nở, hoa sen nằm trên mặt nước, tạo thành đài hoa xinh đẹp, với nhụy và hạt. Vẻ đẹp của hoa sen và hương thơm dịu dàng của nó khiến mọi người đều ưa chuộng.
Các chùa, tu viện và cộng đồng Phật tử thường chọn hoa sen làm biểu tượng. Hoa sen được xem như quá trình tu tập và phát triển tâm thức:
Cây sen mọc dưới bùn tượng trưng cho tâm thức của con người bị che lấp bởi vô minh.
Cây sen vươn lên trên mặt nước biểu hiện quá trình tu tập thoát khỏi sự mê lầm.
Hoa sen nở trên mặt nước tượng trưng cho tâm đã giác ngộ và đạt tới sự viên mãn.
Hoa sen được coi là biểu tượng của sự thuần khiết hoặc là biểu tượng của phần tâm linh không bị nhiễm bẩn của con người (như hoa sen mọc trong bùn mà không mang theo mùi hôi tanh của bùn).
Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Kinh sử dụng hoa sen như một đề tài chính và truyền đạt các ý nghĩa sâu sắc qua việc sử dụng ẩn dụ: hạt sen được ví như sự chân thật, hoa sen được liên kết với sự quyền biến. Có hạt mới có hoa, hoa nở thì hạt phô ra, và khi hoa tàn thì hạt hình thành, tức là chỉ khi có sự chân thật, khả năng biến đổi mới có thể xảy ra, và khi khả năng này được phát triển, sự chân thật mới được tiết lộ. Ngược lại, khi khả năng biến đổi mất đi, sự chân thật mới bắt đầu hình thành.
Trải qua bốn giai đoạn, sen cũng giống như cuộc đời của Đức Phật:
Giai đoạn một: Đắm mê trong dục vọng (mọc trong bùn).
Giai đoạn hai: Rời xa cung điện để xuất gia (vượt lên trên bùn).
Giai đoạn ba: Tu hành tinh tấn (vượt ra khỏi nước).
Giai đoạn bốn: Giác ngộ (hoa sen nở rộ trên mặt nước).
Kinh Pháp Hoa nói: “Chư Phật ra đời vì khai thị chúng sanh ngộ nhập Phật tri kiến” nhấn mạnh vào việc khai thị cho chúng sinh thấy được Phật ở trong cái thân vô thường của chính mình. Tri kiến Phật là sáng suốt, thanh tịnh giống như hoa sen nở.
Đạo Huệ có bài kệ:
“Sắc thân dữ Diệu thể,
Bất hiệp bất phân ly.
Nhược nhân yếu chân biệt,
Lô trung hoa nhất chi.”
(Sắc thân cùng Diệu thể,
Chẳng hợp chẳng chia ly.
Nếu người cần phân biệt,
Trong lò một cành hoa.)
Cành hoa sen là biểu tượng cho sự nguyên sơ và trong sáng. Hoa sen không nở trong bùn mà nở trong lò lửa của thân vô thường. “Tam giới vô an du như hoả trạch”. Mặc dù thân vô thường của chúng ta có thể bị thiêu đốt, nhưng vẫn có một cái gì đó vẫn còn nguyên vẹn, tươi tắn – đó chính là Diệu Thể hay Tri Kiến Phật.
Thiền sư Ngộ Ấn có bài kệ :
“Diệu tánh hư vô bất khả phân,
Hư vô tâm ngộ đắc hà nan.
Ngọc phần sơn thượng sắc thường nhuận,
Liên phát lô trung thấp vị càn.”
(Diệu tánh rỗng không chẳng thể vin,
Rỗng không tâm ngộ việc dễ tin.
Tươi nhuần sắc ngọc trong núi cháy,
Lò lửa hoa sen nở thật xinh.)
Trong mỗi người chúng ta, chân tâm ban đầu là trống rỗng, không thể nắm bắt, và khi chúng ta đạt được chân tâm, không còn bị vướng bận bởi bất kỳ điều gì nữa, đó chính là Diệu Tánh (Ngộ Ấn) hoặc Diệu Thể (Đạo Huệ).
Viên Thông Ðại Ứng (Quốc sư Nhật Bản) có bài tụng :
“Liên hoa hà diệp ly nê thủy,
Xuất vị xuất thời tuyệt điểm ai.
Vô hạn thanh hương thâu bất đắc,
Hoà phong đới vũ mãn trì khai.”
(Hoa sen cành lá lìa bùn nước,
Ra với chưa ra bặt điểm trần.
Vô hạn hương thơm thu chẳng hết,
Theo mưa quyện gió nở đầy ao.)
Khi thiền giả đạt được tâm trụ, sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, điều này có nghĩa là tâm hồn trở nên thanh tịnh, không bị vướng bẩn của cuộc sống hàng ngày. Đó là lúc hoa sen nở rộ và lan tỏa hương thơm ngát. Mục đích chính của Thiền là giác ngộ và giải thoát. Hoa sen là biểu tượng của sự tinh khiết và vô nhiễm. Đó là tinh thần “cư trần bất nhiễm trần”, biểu trưng cho những giá trị thuần khiết, an nhiên tự tại.
Các bài kệ và thơ về hoa sen đều nhấn mạnh vào ý nghĩa của sự tinh khiết, thoát khỏi bụi trần, và mục đích cuối cùng của tu tập là giác ngộ và giải thoát. Hoa sen, với hương thơm dịu dàng, trở thành biểu tượng của những giá trị thuần khiết và bình an tinh thần.