Ngày. . . tháng . . . năm . . .
Gặp lại bạn sau tám
năm ḿnh trôi dạt về mỏm đất cuối cùng
của Tổ quốc lại là lúc bạn sắp xa ḿnh nửa
ṿng trái đất! Khoảng thời gian c̣n lại, hai
đứa thường ngồi ôn lại kỷ niệm
ngày xưa, bạn hơn ḿnh một tuổi, nhưng ngày ấy
chúng ḿnh được học chung lớp mẫu giáo, bạn
lên lớp năm (lớp một bây giờ) ḿnh vẫn học
mẫu giáo, và bạn lên lớp tư (lớp hai bây giờ)
ḿnh vẫn c̣n học mẫu giáo chung với em bạn bởi
v́ ḿnh sinh cuối năm nên vẫn chưa đủ tuổi!
Nhà hai đứa đối diện nhau, sáng nào bạn cũng
nhướn cổ sang hàng rào gọi ḿnh đi học, ban
đầu mẹ ḿnh c̣n phải đi kèm, về sau để
anh bạn đưa hai đứa đi, chúng ḿnh thường
chui hàng rào sau trường cho gần. Suốt cả quăng thời
gian tiểu học, chúng ḿnh như h́nh với bóng, đi học
th́ thôi, ở nhà là cứ dính với nhau (hai bà mẹ chúng
ḿnh bảo thế mà).
Bạn lên
Trung học ḿnh thấy tự nhiên bạn lớn hơn hẳn
ḿnh, h́nh như có một khoảng cách nào đấy! Rồi
nhà bạn bán lại cho gia đ́nh anh M., chuyển ra mặt
đường, chúng ḿnh có thêm một cô bạn hiền
lành giỏi giang hơn hẳn chúng ḿnh là cái Nh. cô bạn chỉ
mới bằng tuổi ḿnh mà quán xuyến việc nhà thật
giỏi, mẹ ḿnh vẫn cứ đem ra làm gương
cho ḿnh. Nhưng đến năm ḿnh học lớp 10, bạn
12 th́ Nh. theo chồng về G̣ Vấp, gia đ́nh anh M. chuyển
sang cùng dăy với nhà ḿnh nhưng cách đến 4 căn và một
con ngơ nhỏ, thế là ḿnh mất liên lạc. Nhưng bạn
biết không, hôm trước, em ḿnh sau khi đi dự
đám tang một nhân viên bị tai nạn lao động về
bảo :
- Chị biết
cậu ấy là ai không? Con của chị Nh. đấy! Thật
tội nghiệp, c̣n trẻ quá chị nhỉ!
Ḿnh lặng người! Nếu
trong hoàn cảnh ấy th́ ḿnh sẽ thế nào? Ḿnh chỉ
c̣n biết gởi lời chia buồn cùng Nh. mà thôi!
Ngày.
. . tháng . . . năm . . .
Lúc bọn ḿnh c̣n là những
cô bé, bạn luôn chiếm được cảm t́nh của
mọi người v́ tính t́nh vui vẻ, ḥa đồng, c̣n
ḿnh là con bé nhút nhát, luôn né tránh đám đông, đến nỗi
mẹ ḿnh phải nhờ bạn dẫn ḿnh đi sinh họat
trong “Gia đ́nh Phật tử” (Hướng Đạo sinh
Phật tử) để ḿnh dạn dĩ hơn. C̣n nhớ
lần đầu đến sinh họat, bạn giới
thiệu ḿnh với các anh chị Huynh trưởng, ḿnh chỉ
biết cúi đầu chào rồi đứng như phỗng,
bạn kéo ḿnh đứng vào ṿng, bảo làm theo bạn,
chúng ḿnh vào Chùa đọc kinh, nghe Sư cụ giảng giải
những điều răn của Phật áp dụng trong
đời thường, rồi học hát, sinh họat tập
thể với nhiều, thật nhiều tṛ chơi, c̣n
được học cả kỹ năng sống trong những điều kiện
khắc nghiệt, học cách nhận, phát tín hiệu bằng
âm thanh (c̣i, kèn, gơ), bằng cờ, bằng khói, bằng ánh
sáng và c̣n nhiều, nhiều điều hay được
thực hành bằng những buổI cắm trại xa, t́m
đường bằng những dấu hiệu thiên nhiên
hoặc của con người, loài vật tạo ra. Nhờ
đó ḿnh đă trở nên dạn dĩ năng nổ
hơn, tự tin hơn và c̣n học
giỏi hơn nữa chứ! Và cũng nhờ đó mà ḿnh
không bỡ ngỡ ở những lần cắm trại của
trường, ḿnh tham gia tṛ chơi thật nhiệt t́nh (dù
chả bao giờ ḿnh đọat giải!)
Những cô bé con ngày ấy giờ
đă bước vào lúc “gió heo may đă về” của cuộc
đời rồi! Có khi nào bạn ngồi lại, đếm
những hạt đậu đen và trắng mà ḿnh đă bỏ
vào chiếc lọ đời ḿnh không? Ḿnh th́ thường
xuyên đấy bạn ạ!
Ngày.
. . tháng . . . năm . . .
Nhận được
thư bạn ḿnh mừng quá, trong ảnh bạn thật
tươi, thật trẻ, bạn đẹp hẳn ra,
ḿnh thật ganh tị với bạn! Đúng là cô bạn hiền
lành, tốt bụng của ḿnh đă nhận được
cái “nhân” tốt từ “quả” lành bạn gieo.
Bạn
khoe sang đấy bạn đă đi làm, công việc thật
tốt, cuộc sống đă ổn định, ḿnh vui lắm
bạn ạ! C̣n nhớ ngày nào bạn tốt nghiệp
Đại học, bị phân công về vùng đảo heo
hút, bạn từ chối, thế là cô Cử phải ở
nhà, bán tạp hóa làm vui, vài hôm phải đội mưa nắng
đi lấy hàng, thật vất vả! Nhưng lúc nào bạn
cũng vui vẻ, lạc quan, ḿnh thèm được như
bạn!
Và gian hàng nhỏ
của bạn lúc nào cũng đông khách, ai cũng thích trở
lại gian hàng có cô chủ dễ thương vui tính. Ḿnh
lúc ấy tất bật với bao lo toan cơm áo gạo tiền,
phải ở lại
Bạn lại
đang nghiên cứu về Tử vi, thế là ḿnh lôi hết
ngày sinh tháng đẻ của cả nhà ra giao cho bạn, mỗi
tuần về ḿnh có được một lá số của
một người, thích thật ! Bạn c̣n bảo bạn
giải chưa giỏi lắm, để bạn dẫn
ḿnh đến “Sư phụ” của bạn, thắc mắc
ǵ th́ nhờ giải thích. Cũng từ lá số của
ḿnh mà bạn trách móc ḿnh đă căi số, nếu có khổ
th́ ráng chịu, nhưng lại an ủi ḿnh được
cung Phúc đức và Tử tức nên về già không đến
nỗi nào!
Hai đứa lại lẩn
thẩn nhớ có một dạo không hiểu sao hai đứa
không nói chuyện với nhau, ra vào ngơ gặp nhau chỉ
cười rồi thôi, đến trường mỗi
đứa một lớp (cách nhau đến 2 khóa mà) nên cũng
chẳng có ǵ để nói chuyện, ḿnh đùa bảo tại
bạn học trên ḿnh nên không thèm nói chuyện với ḿnh, bạn
cố cải chính là không hề có ư đó, chắc là tại
lúc ấy hai bà mẹ chúng ḿnh không c̣n thân thiết với
nhau như xưa nên chúng ḿnh bị ảnh hưởng, ḿnh
gật gù có lẽ đúng, nhưng sau đó chúng ḿnh lại
thân nhau hơn phải không bạn, bạn cứ hỏi
ḿnh có cần sách học bạn cho mượn (dù em bạn
học bằng lớp với ḿnh) nhưng ḿnh từ chối
v́ bạn học ban A, Pháp văn, ḿnh lại ban B, Anh
văn. Ngày xưa bạn biết ḿnh thích đọc sách nên
vẫn cho ḿnh mượn sách, cả VN lẫn sách dịch
(nhà bạn bán sách mà). Vừa nghe ai nói có sách ǵ hay, bảo lại
với bạn, vài hôm bạn đă giúi cho ḿnh mượn,
có lẽ v́ ḿnh rất quư sách, đọc xong đem trả
vẫn c̣n mới tinh nên bạn cho ḿnh mượn rất
nhiệt t́nh! và ḿnh cứ “vô tư” mượn!
Bây giờ gia đ́nh bạn
đă được đoàn tụ đầy đủ,
công việc phù hợp, cuộc sống yên ổn, ḿnh thật
sự mừng cho bạn đấy!
Ngày.
. . tháng . . . năm . . .
Bạn báo sắp lập gia
đ́nh! Thế là cô bạn của ḿnh đă mở trái tim ra
rồi! Trước giờ bạn vẫn e ngại, không
biết những người đến với ḿnh có thật
ḷng không (!) v́ một vài người bạn đi trước
đă không t́m thấy hạnh phúc trong hôn nhân cho dù cuộc
hôn nhân ấy là kết quả từ một t́nh yêu (có khi là
mù quáng!)
Nhớ lần
được mời đi dự lễ tốt nghiệp
khóa sĩ quan tại Trường Sĩ quan Thủ Đức,
ḿnh ngồi gần một sĩ quan là cán bộ giảng dạy,
anh tự giới thiệu là con của nhà văn Nhất
Linh:
- Anh sẽ tặng
cho K. Nội san của Trường SQTĐ do anh chủ
biên, gởi về địa chỉ Trường
được không hay địa chỉ nhà?
Ḿnh đă cho
địa chỉ nhà bạn v́ trước nay nhà ḿnh vẫn
nhờ địa chỉ nhà bạn, bạn đă nhận
hộ ḿnh hơn chục quyển, ḿnh viết thư cảm
ơn về sách và cả lời nhận xét ngộ nghĩnh
của anh về ḿnh, bạn bảo ḿnh hăy coi chừng, anh
lớn tuổi, sành sơi, không khéo ḿnh biến thành con mồi
của bác thợ săn, làm ḿnh không dám trả lời
thư tiếp. Đến khi ḿnh đă đi làm, một hôm
Chef thông báo sẽ có một số nhân viên ṇng cốt của
KT NH sang thực tập tại NH ḿnh, đó là NH của quân
đội sắp khai trương, và thật bất ngờ
(cả xấu hổ nữa) người đến thực
tập tại service của ḿnh lại là anh:
- Quả đất tṛn K. nhỉ !
Em sắp có baby rồi à? Thời gian đi nhanh quá, đă 5
năm rồi! Anh cũng mới cưới vợ, chưa
dám có con đâu, “lính mà em”!
Ḿnh đỏ
mặt, chỉ c̣n biết lảng qua công việc!
Chúc mừng bạn nhé! Mừng
v́ bạn đă chọn được một nửa của
ḿnh, mừng v́ ḿnh tin bạn sẽ rất hạnh phúc!
Ngày.
. . tháng . . . năm . . .
Vui quá, ḿnh vừa đi dự
họp mặt Thầy Cô, bạn bè về.
Mấy
năm trước, từng nhóm, từng lớp họp
riêng lẻ với nhau, năm
nay các anh chị, các bạn cùng nhau tổ chức họp
chung, mời Thầy Cô cùng tham dự, ḿnh đươc
giao nhiệm vụ “phát hành” thư mời! Tŕnh độ sử
dụng computer của ḿnh chỉ mới ở lớp mẫu
giáo, thế mà dám “thiết kế” thư mời, in ra, nhờ
Q. khóa 5 đem vào sở làm photo, thế là chúng ḿnh có thư
mời họp mặt gởi đến Thầy Cô và bạn
bè!
Bọn
ḿnh mượn được hội trường của
trường Linh Đông (TH Bán Công cũ) để tổ
chức họp mặt. Thật cảm động, sau 30
năm, Thầy tṛ, bạn bè gặp lại nhau, tṛ th́ nhận
ra Thầy Cô, ngược lại tṛ phải xưng danh v́
nhiều người trông c̣n già hơn cả Thầy Cô nữa,
cả hội trường lao xao :
-
Thầy ! Thầy
nhớ em không Thầy, em là . . .
đây!
-
Cô! Cô nhớ
em không Cô! Cô là Giáo sư hướng dẫn lớp em
đó!
-
Mày nhận ra
đứa nào đây không? Nhỏ A. nè!
-
A. nào?
-
Hồi
xưa ḿnh thường đi chung với
-
Trời đất!
Sao giờ bồ ph́ nhiêu quá vậy! Gấp 3 nhỏ A. mà
ḿnh c̣n nhớ th́ làm sao nhận ra!
-
. . .
Nhưng
c̣n rất nhiều Thầy Cô bạn bè không liên lạc
được, không biết ai c̣n, ai mất, ai đă đi
nước ngoài, Bọn ḿnh hẹn với nhau hàng năm, cứ
vào ngày chủ nhật sau 20/11 (Ngày Nhà Giáo) là tổ chức
họp mặt, bạn bè phải liên lạc với nhau
để biết địa điểm, và nhất là phải
t́m mời thêm Thầy Cô, bạn bè, ít nhất cũng phải
biết được tin tức của những người
vắng mặt!
Bạn
biết không, gặp lại Thầy Cô, bạn bè cũ, tự
dưng ḿnh trở lại trẻ thơ như thưở
cắp sách đến trường. Tíu tít hỏi thăm về
nhau, đứa này, đứa kia c̣n ở VN không, có đứa
đă mất, cả bọn lặng đi, hồi tưởng
lại những kỷ niệm vui buồn đă cùng nhau chia
sẻ.
Có người hỏi thăm
bạn, ḿnh nhớ bạn quá!
Ngày.
. . tháng . . . năm . . .
Cô em dâu ḿnh rủ cả
nhà đi Vũng Tàu chơi bằng tàu cánh ngầm, nó lại
gợi nhớ những chuyến đi Vũng táu năm
xưa.
Lần đi bằng tàu cánh ngầm từ bến Bạch
Đằng, trường ḿnh đi cùng với các trường
Hồ Ngọc Cẩn, Lê văn Duyệt... , sau buổi lửa
trại, Thầy Đ́nh hỏi:
- Có đứa nào đói
không?
- Đói Thầy! (?!)
- Dạ có Thầy! (?!)
- Ba bốn đứa
đi theo Thầy lấy gà về nấu cháo, những
đứa ở nhà t́m gia vị nấu cháo trước
nhé!
Ḿnh cùng vài bạn theo Thầy Đ́nh và Thầy Cần
ra khỏi trại, Thầy Đ́nh bảo chờ làm gà, dẫn
bọn ḿnh ra Ḥn Câu chơi. Trăng thật sáng, cả Thầy
lẫn tṛ lặng người ngắm những con rắn
vàng chạy lăn tăn trên mặt biển! Sau này ḿnh cũng
nhiều lần ngắm biển về đêm nhưng không
thể nào t́m lại cảm xúc như lần ấy! Thầy
bảo về mà chả ai muốn nhúc nhích, Thầy
đưa bọn ḿnh đến nhà bố mẹ vợ Thầy
lấy gà, và cho đến bây giờ chưa có bát cháo nào
ngon như bát cháo gà đêm hôm ấy!
Chuyến sau cắm trại ở băi Chí Linh của
Xây dưng Nông thôn, đi bằng xe GMC, chao ơi là dằn
xóc! Nhưng vui thật vui. Lần ấy trường ḿnh
đọat giải nhất văn nghệ lửa trại
bằng tiết mục “Múa trăn” của các anh huynh
trưởng, chủ yếu là khóa 2, bọn ḿnh hát khản cả cổ:
“Nào cùng ṿng tṛn, nắm tay nhau chơi, ngồi chung quanh
đây, chơi theo lối trăn ḅ này, ḿnh trăn th́ dài,
khúc đuôi tung tăng, ḿnh trăn uốn éo, đi phun ph́
ph́, nào cùng ṿng...” Sau lửa trại, mấy anh em rủ nhau
trốn ra băi tắm, ṃ bắt nghêu về nấu cháo (lại
cháo) húp xi xụp thật ngon dù c̣n lạo xạo cát. Về
sau ḿnh mới biết việc ra băi ban đêm bị phát hiện,
có vài anh bi phạt!
Rồi cả những lần cắm trại trong
trường hoặc cắm trại liên trường,
đi thăm hỏi, ủy lạo các đơn vị... tất
cả lần lượt hiện về như những
thước phim chiếu chậm trước mắt ḿnh.
Nhớ quá thời
áo trắng ơi!
Ngày.
. . tháng . . . năm . . .
Tin vợ chồng
bạn cùng về làm ḿnh nôn nao cả tuần, mong chóng gặp
bạn để tận mắt nh́n vẻ rạng ngời
hạnh phúc của bạn. Và cô bạn nhí nhảnh dễ
thương của ḿnh đây rồI ! Nh́n những ánh mắt
đằm thắm đong đầy hạnh phúc của 2
người dành cho nhau sao ḿnh vui thế!
Bạn giới thiệu website của THTĐ và DĐ
THTĐ, bảo ḿnh vào để nối t́nh thầy tṛ, bạn
bè gần nhau hơn. Bạn
mượn ḿnh những tấm ảnh ngày xưa, nhất
là bạn đưa đến cho ḿnh thư và quà của một
người bạn mà ḿnh không ngờ đến, thật
là cảm động. Bạn mời bạn bè đến
nơi bạn ở và ai cũng có quà, lại c̣n đăi bọn
ḿnh một bữa thịnh soạn nữa chứ! Ḿnh tiếc
măi là đă không đi đón và nhất là đă không
đưa bạn đi như lần đầu bạn rời
VN, nhưng vẫn c̣n những lần sau nữa phải
không bạn.
Đúng là tuyệt vời, xin cám ơn các Thầy, các
anh chị, các bạn đă tạo nên một trang web, một
diễn đàn thật thắm đậm t́nh nghĩa, nhờ
đó ḿnh đă biết được tin tức của thật
nhiều bạn tưởng đă bặt tăm!
Ḿnh cũng được dự những sinh nhật
của Thầy Cô cũ, nh́n ánh mắt cảm động,
lời nói chứa chan ân t́nh của Thầy Cô mà ḿnh muốn
ứa nước mắt. Nhất là nh́n cảnh cô
đơn của Thầy Hiệu trưởng, gian nhà lạnh
lẽo nằm lọt thỏm trong khu vườn không ai
chăm sóc, cỏ dại mọc đầy, nhưng Thầy
vẫn là đầu tàu năng nổ nhất ở VN, Thầy
đă bỏ ra bao tâm huyết để cho ra tất cả
04 quyển đặc san kỷ yếu THTĐ, phải thấy
cảnh Thầy đi xe gắn máy tận Hóc Môn đến
Chợ Nhỏ (nhà chị B.Liên) không biết bao nhiêu lần
để lấy bài, về đánh máy, dàn trang, rồi lại
lọc cọc xe gắn máy chở sách đến giao mới
thấy hết tấm ḷng của Thầy.
Ôi! Những tấm
ḷng của các Thầy Cô đối với ngôi trường
thân thương một thuở của chúng ḿnh làm sao kể
hết phải không bạn, ḿnh th́ tài hèn sức mọn, chẳng
làm nên cơm cháo ǵ! Thật là chán!
Ngày. . . tháng . . . năm . . .
Ḿnh vừa
được gặp Thầy Giới nhân dịp Thầy
về, vẫn thấy thời gian gặp Thầy quá ít, Thầy
tṛ chưa nói chuyện được bao lâu đă từ
giă, bọn ḿnh nhất định kỳ kèo được
đến nhà, Thầy rất bận nhưng vẫn dành
cho bọn ḿnh một buổi tối! Thật vui, thật
đầm ấm t́nh Thầy tṛ bạn ạ!
Ở VN bọn ḿnh vẫn thường được
họp mặt ở nhà Thầy Tuấn mỗi khi Thầy
về, Thầy rất vui khi có bọn ḿnh đến.
Nhưng bạn biết không, có hai điều làm ḿnh ray rứt
tiếc nuối măi! Một là khi Thầy Đăng về,
ḿnh không thể dứt khỏi công việc để đến
gặp Thầy! Khách hàng không hẹn trước nhưng lại
là một khách hàng lớn, thế là lỡ dịp gặp Thầy!
Tiếc vô cùng! Hai là khi Cô Ngọc Dung về, ḿnh đang bận
công tác ở xa, khi về gọi phone cho Cô không gặp, hẹn
cùng chị B.Liên đến nhà Cô th́ trời lại mưa
to! Hôm sau đến nhà th́ Cô lại
đi vắng, ḿnh chỉ c̣n biết gởi tặng Cô bốn
quyển Đặc san kỷ yếu THTĐ làm quà và hôm sau
Cô đă lên đường! Thế là ḿnh vẫn không
được gặp Cô, không biết Cô có c̣n nhớ con bé
cao kều lại luôn ngồi bàn nhất khiến Cô phải
đuổi:
- Em xuống bàn dưới,
ngồi đây các bạn ở sau không thấy bảng!
- Nhưng thưa Cô em bị
cận, ngồi dưới em không thấy chữ!
Và Cô đành chịu thua!
Ḿnh luôn mong mỏi
gặp lại Thầy Cô cũ nhưng khi có dịp lại
để lỡ, thật đáng tiếc bạn nhỉ!
Ḿnh hẹn với ḷng không được thế nữa
nhé!
Nhớ quá bạn
ơi!
Đặng Thuận Khanh
(Khóa 4, Anh văn)