Vơ Thi L.
(Khóa
4)
Chuyện
ǵ xảy ra trong đời ḿnh đều có một cái
duyên. Tôi tin như
thế.
Cái
duyên giữa tôi với trường Trung Học Thủ
Đức là cái duyên chưa bao giờ hẹn. Tôi sinh tại
Sau
khi thi đậu Tiểu Học, tôi thi vào trường Gia
Long: rớt!! Tôi học lớp Tiếp Liên, năm sau thi
trường Trung Vương: rớt luôn!! Tôi học khá giỏi,
nhưng những đứa thi đậu vào các trường
này c̣n giỏi hơn tôi đến hai, ba lần. Buồn
t́nh, không thèm cố gắng nữa. Ba tôi ghi tên cho tôi vào
trường Lê Quư Đôn. Má tôi cằn nhằn hoài: con gái học chi nhiều? Biết đọc, biết viết là
đủ rồi. Lại buồn t́nh, tôi đi học
thêu áo dài. Mấy bà D́ ở Dĩ An la má và “ra lịnh” cho
tôi phải lên Dĩ An ở nhà D́ để đi học tiếp.
Do đó, tôi vào lớp đệ Thất trường Bán
Công Dĩ An. Thỉnh thoảng chị tôi và mấy người
bạn hay rủ nhau xuống chợ Thủ Đức mua
vải may quần áo, ăn nem nướng.. có tôi đeo
theo ăn và biết thêm một chút về (chợ) Thủ
Đức.
Ba
tôi chuyển chỗ làm về B́nh Triệu, nên bán nhà ở
Saigon, mua căn khác nằm trên Quốc Lộ 1, gần cầu
G̣ Dưa và bến đ̣ B́nh Quới. Xong đệ Thất,
tôi muốn trở về sống với ba má. Từ đó,
tôi bắt đầu làm dân Thủ Đức nhưng ghi
tên học đệ Lục trường trung học
Hưng Đạo II ở
Một
hôm, đứa bạn thân học chung lớp
trường Bán công Dĩ An, đùng đùng chạy vào nhà,
la lên:
- Ê! Mày có nộp
đơn xin thi chưa?
-Thi cái ǵ?
-Thi vào lớp Đệ Lục. Mầy không biết
ǵ sao?
-Không. Tao đang học đệ Lục,
c̣n thi thơ ǵ nữa?
Nó lôi ra hai cái đơn, ch́a cho tôi:
-Đây nè, Trường Trung Học Công LậpThủ
Đức đang tuyển học sinh vào lớp Đệ
Lục và Đệ Ngủ, tao ở Dĩ An
c̣n nghe tin này, mầy ở đây bộ điếc hă?
Tôi nh́n vào cái đơn bằng
hai con mắt mở lớn. Con bạn nói thật chứ
đâu có giỡn? Nó đưa tôi một cái:
-Tao sợ điền sai nên xin hai cái, thôi mày lấy một
cái đi. Ráng thi để hai đứa ḿnh đi học chung.
Tôi điền vào cái
đơn nhưng ḷng chẳng hề hy vọng. Dễ ǵ lọt
vào được trường công? Hai lần thi rớt, nỗi
đau chỉ vơi được nửa.
Đến ngày thi, môn nào
tôi cũng làm xong, chỉ trừ môn Anh Văn. Khi nộp
đơn, tôi không để ư, thông báo tuyển học sinh
với môn sinh ngữ là Anh Văn. Sinh ngữ tôi học
trong Đệ Thất là Pháp Văn. Dù đứng hạng
nhất, nh́ môn này, tôi cũng ngồi như thằng ngáo một
lúc lâu, xoay qua một anh học tṛ bên cạnh, hỏi nhỏ:
-Anh ơi, câu số năm hỏi
ǵ vậy?
-Đổi ra số
nhiều, thêm “s” vào.
Tôi mừng quá, nhắm mắt thêm “s” đủ
mọi chỗ. Câu số bảy, tôi
đoán là đổi th́ hiện tại sang quá khứ. Tôi nhắm
mắt thêm “ed” (nhờ có học được một chút
Anh văn trong 2 tháng hè vừa qua). Không hy vọng nên không có
tuyệt vọng. Tôi đi học tiếp ở
Buổi
sáng chủ nhật, con bạn lại đến nhà,
nhưng nó không vào “đùng đùng” như lần trước.
Mặt mủi nó tiu ngỉu, chảy xệ như cái bánh bao
chiều. Tôi chợt nhớ lại chuyện thi cữ tháng
trước. Chắc nó đi coi kết quả, thấy rớt
nên buồn t́nh. Tự nhiên mặt mủi tôi cũng bí xị
như nó. Không đứa nào nói tiếng nào. Măi lúc sau, con bạn
mới phát biểu thành lời:
-Buồn quá, phải chi tao cũng
đậu như mày, ḿnh sẽ được học chung lớp nữa.
-Cái ǵ? Mày nói tao
“đậu” hả? Đậu ngọn cây hay ngọn
cỏ vậy?
-Mày chưa đi coi kết quả
sao? Làm bộ hoài.
-Thiệt chứ! Tao
nghĩ ḿnh sẽ không đậu nên không thèm hỏi xem ngày
nào đăng kết quả. Đi coi mất
th́ giờ.
-Trời ơi! Mày
đi coi bây giờ đi, tên mày có trong danh sách đó.
Nỗi vui nhảy bổ
vào tôi như một cú đấm khiến mặt mủi
nóng hừng lên, nhịp tim trở nên dồn
dập, liên hồi. Tôi kéo tay con bạn chạy ào ra
đường.
Trong sân trường Nữ
Tiểu Học, trước mắt tôi, bảng danh sách thí
sinh trúng tuyển vào lớp đệ Lục. Tất cả
có 22 tên, tên tôi nằm ở hàng thứ 19. Ḿnh c̣n “giỏi”
hơn ba đứa ḱa! Bài Anh Văn, có lẽ tôi cũng
trúng được 2 câu? Chắc nhờ những môn khác
được điểm cao . Năm trước, thi mản
khóa lớp đệ Thất, tôi được lănh thưởng
hạng Nh́, con bạn đứng tới hạng năm.
Tôi như người
đi trên mây, nhẹ hững. Trước kia, tôi đă cố
gắng học ngày học đêm, mong đậu vào trường
công, nhưng hai năm chỉ “đậu” ngoài sân trường.
Bây giờ, tôi lơ đăng, không thèm để ư, không rành Anh
Văn, vẫn “đậu” ngay… cuối lớp! Không sao cả,
lọt vào trong lớp là “ngon” lắm rồi.
Tôi bắt đầu làm cô
nữ sinh trường Trung Học Thủ Đức,
nhưng đi học ở trường Nữ Tiểu Học.
Mỗi ngày đi ra, đi vào lẩn lộn với mấy
cô học tṛ bé tí xíu trông cũng vui vui. Đến năm
sau, Trung Học Thủ Đức hoàn thành thêm mấy dăy
pḥng học mới, nhờ đó chúng tôi chấm dứt
thân phận chùm gửi.
Vài đứa “mượn
cầu bắc ngang sông”, lên Thủ Đức thi vào trường
công, một năm sau xin chuyển về mấy trường
khác như Lê Văn Duyệt, Trưng Vương.. trong
đó có nhỏ bạn thân tên Nghiêm thị Anh Thư.
Nhắc đến Anh
Thư, tôi phải nhắc đến bước đầu
tiên viết văn của tôi!. Năm đệ Ngũ, trong
một tờ nhật báo có trang Mầm Non, nhỏ Thư h́
hục, chăm chút viết những đoản văn gởi
đi, hy vọng được đăng lên trang báo
đó. Mặt nó buồn buồn khi chỉ một bài
được đăng trong cả năm, sáu bài gởi
đi. Thấy vậy, tôi lấy báo xem rồi bảo nó: mấy bài đăng trong này tao
thấy đâu khó ǵ đâu, chừng hai trang viết tay thôi
mà. Để tao thử. Bài
đầu tiên tôi gởi đi, họ đăng liền.
Những bài kế tiếp đều được
đăng hết. Lật trang báo thấy bút hiệu (bắt
đầu là Hoa Tiên Tử, sau đổi thành Vương
Thùy Linh) và bài ḿnh viết, tôi hănh diện vô cùng “tới luôn
bác tài, đừng sang số de!”. Tôi vẫn là một học
sinh giỏi môn Văn mà (các môn khác nữa, trừ Anh
văn)!
Lên đệ Tứ, cô Uyển
Dung khuyết khích tôi làm thơ đăng bích báo. Bài thơ
đầu tiên với bút hiệu mới, Huyền Thoại
Diễm Linh, được chọn đăng. Cô Dung khen
và các bạn phục dữ lắm.
Lúc này, trong sân trường
đă có nhiều cây điệp và phượng vĩ do bọn
tôi đào đất, vun phân, tưới nước năm
ngoái. Hàng rào kẻm gai cũng xong. Tôi là một trong vài cô học
sinh có tính bướng bĩnh như con trai, hay kéo kẻm
gai lên, gom hai tà áo dài vắt lên vai rồi chun ra ngoài, không
thèm đi cổng trước chi cho xa!
Những ngày có một hoặc
hai giờ trống, chúng tôi rủ nhau đi dạo trên những
con đường, hai hàng cây hai bên cho đầy bóng mát
trong Làng Đại Học. Nhất là chỗ “Hồ Than Thở”,
cài hoa phượng lên tóc, ngồi bên bờ hồ chụp
h́nh. Đó là hai cái hố khá lớn do người ta đào
lấy đất, nước mưa đọng lại
thành hồ. Bọn học sinh từ gái đến trai
đều thích ra đó đi loanh quanh.
Khi trường chưa có
hàng rào, mấy ông lính Thủy Quân Lục Chiến hai trại
Chương Dương và Yết Kiêu thường kéo đến
tập trận chung quanh trường. Họ chạy rầm
rầm , trốn núp, ŕnh rập và bắn súng bằng đạn
mă tử, nổ chan chát. Bọn tôi bốn đứa: Anh
Thư, Cẩm Hồng, Ánh Trang, Thùy Linh (tôi thích dùng tên này)
làm quen với mấy ông lính, nói chuyện vui lắm. Đại
Úy Đạt lấy tên cả bốn đứa đặt
thành câu: “Thư Hồng, tôi viết
gởi cô Trang Linh”
Xeo xéo bên kia đường
là trường Kỷ thuật Việt Đức. Mấy
anh sinh viên mặc đồng phục xanh dương, thỉnh
thoảng đi lang thang sang bên này t́m cách làm quen với mấy
cô học sinh áo trắng. Ngoài xa lộ, hướng về
Biên Hoà có trường Trung Học Kiểu Mẫu. Rất
nhiều lần, nhiều người hỏi tôi học ở
đâu, tôi trả lời trường Trung Học Thủ
Đức. Họ ngẩm nghĩ rồi hỏi lại: phải trường Kiểu Mẫu
hông? Hổng phải đâu, tôi đính chính, Kiểu Mẫu nằm ngoài xa lộ
Biên Ḥa, c̣n Thủ Đức nằm trong Làng Đại Học.
Nhiều lần như thế làm tôi đâm ra bực tức.
Tại sao người ta không biết Trung Học Thủ
Đức ở đâu? Hỏi ra, ai cũng nghĩ ngay
đến Kiểu Mẫu.
Kiểu Mẫu! Kiểu Mẫu
là thứ ǵ to lớn đến thế? Tức ḿnh, tôi nhất
định t́m đến trường Kiểu Mẫu
để xem “mặt mủi nó” ra sao mà nhiều người
biết đến thế. Trong khi trường tôi lại
là một ngôi trường dường như hoàn toàn xa lạ
với họ. Đứng trước trường Kiểu
Mẫu, tôi thầm khen: đúng là một trường kiểu
mẫu! Vừa mới, vừa đẹp. Sang trọng, chắc
chắn, nếu đem so sánh với trường tôi sẽ
là một thành thị với một thôn quê. Nghĩ đi phải
suy lại. Kiểu Mẫu có nét đẹp cao sang, hào nhoáng
nhưng nó không có những con đường đất
đỏ với hai hàng phượng đầy bóng mát và
những cánh hoa rực rỡ, kiêu sa. Nó cũng không có Hồ
Than Thở với băi cát mịn, mặt nước yên lặng,
nên thơ. Tôi vẫn thích và hănh diện về trường
tôi lắm.
Thầy Huân là người
rất nghiêm khắc, nghiêm nhất trong tất cả các thầy
cô. Chẳng bao giờ thấy thầy cười với học
sinh. Tới giờ thầy dạy, cả lớp phải
đứng ngay ngắn sắp hàng ngoài cửa. Đến
khi nào không c̣n nghe một tiếng ồn nào nữa, thầy
mới ra dấu cho bọn tôi tuần tự đi vào lớp.
Đi phải ngay hàng, hơi xéo một chút thầy cũng
mắng. Ngồi trong lớp, những cái miệng bọn
tôi cứ ngậm im như hến. Một tiếng nói nào lọt
vào tai thầy là sẽ có đứa bị thầy gọi
lên bảng đứng.
Lúc này, Ánh Trang phải ngồi
bàn cuối v́ tôi và Cẩm Hồng không thích chơi với
nó nữa nên không cho nó ngồi chung bàn. Nó tức tôi nên xúi nhỏ
Minh (ngồi sau lưng tôi), thỉnh thoảng xô bàn một
lần. Cạnh bàn va vào lưng tôi đau lắm. Tôi trừng
mắt với nó đôi lần, nó vẫn không ngưng. Một
hôm, tôi quyết định phải làm cho nó ngưng. Chuông
tan học, cô Dung vừa ra khỏi cửa, tôi xoay lại
tay xô cái bàn, tay kia tát mạnh vào mặt nhỏ Minh. Minh
đưa tay định đánh lại, nhưng tôi đă
túm lấy đuôi tóc dài của nó kéo ngược ra phía sau.
Nhỏ Trang đứng sau lưng dang hai tay ôm tôi lại.
Tôi vẫn không buông tóc nhỏ Minh ra. Mấy đứa chạy
kêu cô Dung vào. Tôi vẫn chưa chịu buông. Cô gỡ tay tôi:
Con gái con gung ǵ mà hung vậy.
Tôi phân trần: Minh cứ xô bàn
vào lưng em hoài, nó phải hứa sẽ không làm nữa, nếu
không, em sẽ không cho nó ra về đó! Cô xoay qua Minh: em không được làm như vậy
nữa nghen. Nhỏ Minh mếu máo: dạ. Tôi buông tóc nó ra. Trên g̣ má nó c̣n in rơ năm
ngón tay. Đă bảo là tính tôi ngang bướng như con
trai mà! Nhờ đó nó không dám xô bàn vào lưng tôi thêm lần
nào nữa.
Cũng năm đệ Tứ,
tôi bắt đầu làm thơ và viết truyện ngắn
cho… người lớn, giữ bút hiệu Huyền Thoại
Diễm Linh. Tôi gởi bài về báo Tia Sáng, mục Viết
Cho Nhau, Đọc Bên Nhau do bà Song Hương phụ trách.
Bài nào tôi gởi cũng được chọn đăng
và trả tiền nhuận bút.
Năm đệ Tam, thầy
Đào văn Kim cố công tập dược cho bọn tôi
hợp ca ba bài Ḥn Vọng Phu I, II, III để tŕnh diễn
trong buổi lễ mản khóa cuối năm. Chiều nào bọn
tôi cũng ở lại tập hát khan cả cổ. Hát bè,
hát solo, lên giọng, xuống giọng… Thầy tṛ đều
hy vọng, lễ mản khóa năm nay sẽ long trọng
hơn và bọn tôi sẽ được tŕnh diễn trên
sân khấu...cho oai! Cuối cùng, chương tŕnh bị hủy
bỏ. Tiếc sao là tiếc (không được khoe giọng
oanh vàng với mọi người trong trường).
Năm đệ Nhị,
tôi nhận được thư của nhà xuất bản
Nhạn Trắng ở Gia Định, cho biết, họ
đọc bài tôi viết cho mục Viết Cho Nhau Đọc
Bên Nhau, họ thích nên mời tôi viết truyện dài hơn
để họ in thành sách có trả tiền bản quyền.
Lúc đầu tôi từ chối. Một, tôi chưa chuẩn
bị tinh thần cho việc đi xa hơn mấy truyện
ngắn viết tùy hứng. Tôi chưa tự tin khả
năng chính ḿnh. Hai, tôi phải cố gắng học để
cuối năm thi Tú Tài I (năm đó nhà nước
chưa cho miễn). Tuy nhiên, nhà xuất bản này không “bỏ
qua” cho tôi. Họ gởi thư mời tôi xuống thăm
nhà in của họ. Ông Giám Đốc nói chuyện vừa lịch
sự, vừa khéo léo. Chuyến đi này đă thay đổi
quyết định của tôi.
Mỗi đêm, tôi vẫn
ngồi với đống sách vỡ giống như mọi
ngày, nhưng việc chính của cô nữ sinh là chăm chú
viết truyện dài, thỉnh thoảng mới bỏ ra vài
phút cho bài học. Cuối cùng, truyện dài được
hoàn thành. Tôi gởi tập bản thảo tới nhà xuất
bản. Sau đó, tôi nhận được thư trả
lời: Truyện viết mạch lạc, trôi chảy,
nhưng cần phải sửa chữa cho thêm gay cấn, diễm
t́nh mới thu hút độc giả.
Truyện dài của tôi bị
đánh rớt, đồng thời cái bằng Tú Tài I cũng
vuột khỏi bàn tay (có học đâu mà thi đậu?).
Buồn th́ thôi! Ông Giám đốc nhắc nhỡ tôi sửa
truyện, tôi trả lời: “một truyện hay không cần
phải gay cấn diễm t́nh, ông thích th́ in , không thích th́
thôi, tôi sẽ không sửa”. Và ông ta đă không thích. Và tôi
đă quăng tập bản thảo vào giỏ rác, không tiếc
nuối. Tại nó, tôi rớt Tú Tài.
Năm sau, tôi có thể học
lại đệ Nhị để thi lại, nhưng một
người bạn giới thiệu tôi làm thư kư cho công
ty SeaLand Transportation. Tôi rời Thủ Đức và Trung Học
Thủ Đức từ đó. Năm sau, tôi vừa đi
làm vừa ôn bài vỡ. Cái bằng Tú Tài cuối cùng tôi cũng
nắm được. Ba má tôi vẫn c̣n ở căn nhà
trên Quốc lộ 1, tôi chỉ về thăm mỗi cuối
tuần.
Cái tên Hoàng Đạo, tự
nó không có ǵ xấu hết, nhưng khi người ta đem
nó thay thế tên trường tôi, tự nhiên tôi cảm thấy
ghét cay, ghét đắng. Với tôi, Trung Học Thủ Đức
phải là Trung Học Thủ Đức, là nơi cất
giữ những kỷ niệm thời mới lớn. Gần
40 năm sau, những người bạn chung lớp, liên lạc,
gặp gỡ, sinh hoạt… và cả những thầy, cô
đều dùng chữ “Trung Học thủ Đức” khi nhắc
đến chuyện ngày xưa. Không hiểu tại quen miệng
hay tận đáy ḷng, mọi người vẫn c̣n lưu
lại h́nh ảnh quá khứ? Hiện tại, những
người đă sống hơn nửa thế kỷ
như chúng ḿnh, làm ǵ c̣n tương lai để nói đến?
Nếu không nói về quá khứ, biết nói ǵ
bây giờ, phải không?