Nguyễn Hưng
Có điều gì không bao giờ thay đổi, Nắng hạ nào không tắt bởi mùa thu? Hạnh phúc nào không có lần tột đỉnh, Như hoàng hôn không một vết mây mù? Tôi đã sống giấc mơ thời niên thiếu, Như chim trong rừng ước, suối thần tiên. Nơi nắng sáng lời thầy soi trí hiểu, Nơi mưa chan tình bạn ấm thân hiền. Trường tôi nghèo, mái nung, tường vôi lở, Cỏ quanh năm mọc hỗn lấp đường đi. Vết xe cuốn bụi mù hơi đất đỏ, Khóm xương rồng gai góc chẳng ra chi. Bạn nhiều đứa tội trăm bề vất vả, Sáng đến trường, chiều gồng gánh nuôi thân. Áo trắng cũ, tà nghèo nên sắc ngả, Quần xanh sờn, gấu thả vẫn lưng chân. Nhưng đất khó đã ươm nguồn hy vọng, Cho mầm tươi khôn lớn giữa sân trường. Tiếng cười vỡ rộn ràng như biển sóng, Nắng trưa hè cũng dịu đến mà thương! Hồi kẻng gõ vang vang giờ học đến, Xếp mau mau vào lớp một đôi hàng. Quần xanh vội ván cầu chưa chơi hết, Miếng quà thơm áo trắng cắn vội vàng. Trên bục giảng, từng giờ thân yêu quá, Dáng cô hiền như tiên vẽ trong tranh. Sương thời gian tóc thầy chưa nhuốm bạc, Sao đã mờ bụi phấn mắt long lanh? Ở cuối lớp tiếng cười nghe khúc khích, Bạn ngoái đầu, thầy trệ kính nghiêm trang. Đôi giờ trống, lớp vui đùa thỏa thích, Bị phạt rồi vẫn rúc rích quay ngang. Ngoài cửa sổ gió đưa vào thoang thoảng, Cây ngọc lan trước lớp rụng vài bông, Nôn nao đợi lén giờ chơi chúng bạn, Nhặt hoa rơi tỉa cánh ướp thư hồng. Có cô bé tan trường sao đôi mắt, Mới xoe tròn lòng đã thấy vui lây? Một buổi sáng giận hờn mưa trễ học, Mắt thơ buồn, lòng dại bỗng ngây ngây… Rồi tiếng kẻng sau cùng, giờ đã điểm! Rồi chia tay, thôi vĩnh biệt trường xưa! Bài học cũ nghĩa bây giờ đã chuyển, Ôi thời gian tiếc nhớ mấy cho vừa! Đời như chuyến xe già đi lặng lẽ, Bánh lăn đều theo nhịp tháng ngày qua. Ngoảnh đầu lại đã mười ngàn đêm lẻ, Một trời thơ hun hút bóng quê nhà! Nếu ai hỏi điều gì không thay đổi? Xin đáp ngay không một chút ngại ngần: Dẫu nhân thế dòng đời bao trôi nổi, Trường xưa ơi, bạn cũ, mãi tình thân! |