Ký ức mưa.
Nguyễn Kim Lan
(Khóa 7)
Tháng tám tựu trường, em trở lại.
Quàng ngang vai một
chút gió đầu mùa.
Trời vừa chớm xanh- màu xanh
lá mới.
Đường chân quen, khua đọng
chút hơi mưa.
Không biết
tự lúc nào, lời bài thơ trong
cuốn lưu bút cũ cứ
bám mãi lấy
tôi. Tôi yêu bài thơ
và yêu luôn
cả mùa mưa. Ừ! Thì bây giờ trời
cũng đang vào mùa. Những
hạt mưa bay bay giăng kín cả đất
trời. Mưa kéo tôi trở
về với những hoài niệm cũ. Tôi yêu con đường
đến trường
sau một đêm mưa. Chân di di
trên ngọn cỏ còn đọng
hơi sương,
tai lắng nghe tiếng dế mèn rét rét
gáy. Lồng ngực căng ra, hít sâu
vào để tận hưởng cái cảm giác
lành lạnh và trong lành
của buổi sớm. Đường đến trường tôi ngày xưa
là như thế! Không ồn ả, vội vàng như bây
giờ. Tôi có thể vừa
đi vừa ngắm những ngôi nhà còn
ngái ngủ, mà không phải
lo kẹt xe nơi đầu ngõ. Tôi cũng
có thể kiễng chân, hái vội một
chùm hoa lài mọc trước
hàng rào của ai đó
mà chẳng sợ bị rầy... Cứ như thế, cùng với mùa mưa, tuổi
thơ của tôi và bạn
bè cứ dịu dàng trôi, dịu dàng khuất lấp.
Bây giờ, khi đã ở vào cái tuổi năm mươi, tôi bỗng thèm sao được
trở về cái thuở còn "nhảy chân sáo" ngày nào. Thèm
được nghịch
ngợm cột đuôi tà áo
dài hai đứa
bạn vào nhau khi chúng
đứng xếp hàng. Hay dán lên
lưng tên húi cua ngồi
trước bằng
chữ số
"35", để rồi
khi bị thầy gọi trả bài, cả lớp
được một
phen cười thoả thích. Tuổi học trò là tuổi
hồn nhiên và nghịch ngợm. Thế nên mấy cái
chuông cửa của những ngôi nhà trong
làng đại học cũng đã từng "khổ sở" không ít với
chúng tôi. Một đôi lần bị tổ trác, chủ nhà bắt
được cho chó berger ra.
Thế là cả bọn bỏ cả dép guốc mà chạy thục
mạng! Những kỷ niệm ấy, giờ ngồi nghĩ lại thấy buồn cười và dễ thương
quá đỗi.…
Với bạn bè là
thế! Còn với thầy cô, thì làm
sao tôi quên
được thầy
Đức với câu: Le coq chante chaque matin! Hay như thầy Đình, dù tôi
đã cố hết sức để vẽ thật đẹp cái bản đồ
VN, vẫn bị thầy phê: "Giống củ khoai lang quá!"
Còn thầy Tuấn, mỗi lần muốn gọi tôi lên
trả bài lại ngâm Kiều: "Kim lang ơi hỡi Kim lang! Thôi thôi
thiếp đã phụ chàng từ đây".
Tôi cũng nhớ đến cái compa tuyệt vời bằng khăn lau bảng
của thầy Dưỡng. Những nơ ron thần
kinh thật đẹp qua nét vẽ của cô Chi. Giọng giảng bài trầm trầm mà thu hút
của thầy Huân. Nhớ cả cái dáng
thướt tha đài các của
cô Uyển Dung, và những bài giảng tuyệt vời về Chinh phụ ngâm khúc: "Ngòi đầu cầu nước trong như lọc. Đường bên cầu cỏ mọc còn non. Đưa chàng lòng dặc dặc buồn"...
Ừ, ngày
xưa chưa hiểu hết nên chưa biết
dặc dặc buồn như thế nào. Còn bây giờ,
lòng buồn ray rứt khi nhớ
đến thầy Huỳnh, thầy Đó, thầy Đây, thầy Huân. Những người thầy thân yêu đã
ra đi và không bao
giờ còn có dịp quay trở lại. Tôi vẫn nhớ
hoài câu: "Mỗi năm đến hè lòng vui thấy
bà!" mà thầy Đây thường hát để trêu bọn học trò chúng tôi.
Giờ thầy đã ra đi.
Những giờ phút cuối ngồi bên thầy, là những giờ phút mà chúng
em sẽ chẳng bao giờ quên được, thầy thân yêu ơi!
………
Mưa! Vẫn là mưa
đang trút dịu dàng xuống lòng tôi muôn ngàn
nỗi nhớ. Tháng tám đã
trở về. Mùa khai trường
cũng đang khẽ khàng trở gót ngoài
kia. Và tôi
cũng đang buâng khuâng cùng
Hồ Dzếnh :
"Bạn trường
những bóng phù vân. Xót
thương mái tóc nay dần hết xanh".
…
Bạn tôi ơi ! Tóc
đã ngả màu, mà lá
thì vẫn mãi xanh cùng
mùa mưa của một thời áo trắng.
Phải không bạn?
Mùa khai trường 2008