Đôi khi, trong rừng cây tùng bách chợt xuất hiện những nụ tầm xuân khiến lữ khách phải dừng chân ngắm nhìn. Bài viết sau đây được trích từ Lưu Bút của lớp 9A2 niên khóa 71-72 (khóa 7). Tác giả là một nữ sinh, mà chữ ký theo thời gian đã phai mờ không còn thấy rõ. Xin được đăng nguyên văn không sửa đổi chút nào, kể cả ngữ pháp và các dấu chấm câu. Mong gửi đến quý độc giả một chút tâm tình đẹp và chân thật còn sót lại của tuổi hoa niên THTĐ.
Chân thành cảm ơn tác giả và xin thứ lỗi đã không thể xin phép trước khi chọn đăng trong tập san này.
BBT
Buổi chiều về thật chậm trên những hàng dừa cao. Bé ngồi đây lặng lẽ ngắm những ánh nắng chiều còn vương lại trên hàng cây kẽ lá. Bé thích ngồi một mình hàng giờ như lúc này. Buổi chiều trên quê hương của Bé thật đẹp (nếu Bé là thi sĩ Bé sẽ làm thật nhiều bài thơ để ca tụng những buổi chiều vàng của quê hương).
Bé mải ngắm trời mây mà tối lúc nào không hay. Tối nay buồn quá Bé chẳng biết làm gì, ngồi nhìn qua khung cửa sổ, những vì sao lấp lánh thật đẹp. Bao giờ Bé cũng yêu những giờ phút im lặng thật im lặng để Bé buồn và nhớ thật nhiều về những kỷ niệm khó quên... Bé nhớ lại ngôi trường thân yêu, với những hình ảnh quen thuộc... Nhớ tới những buổi học cuối năm mà Bé thường cứ "tà tà" mà học.
Những buổi học mà Bé thích nhất là giờ Nữ Công vì giờ ấy bốn đứa luôn luôn xúm lại vừa may vừa tán ngẫu. Và buổi học cuối năm đệ Tứ Bé sẽ ghi nhớ mãi, lớp học vắng lạ, chỉ còn vài chục đứa đến để mà lưu luyến lại những ngày "phè phỡn" sắp qua.
Qua khung cửa sổ, sắc phượng màu đỏ thắm nao nao gợi buồn. Có ai hiểu được lòng Bé trở vào lớp học, chiếc bàn giáo sư kia. Nơi đó thầy, cô hay say mê giảng bài, hay tha thiết khuyên nhủ những đứa học trò. Bé thương nhất là thầy Nghĩa (cả cô Uyển Dung và thầy Dưỡng nữa) học thầy từ năm ngoái đến năm nay, những ai học thầy đều mến thầy. Từ những dãy bàn của những đứa học trò áo trắng, Bé nhìn thầy đang say sưa giảng bài, đôi khi gặp những chữ khó dịch sát nghĩa, thầy diễn tả khiến cả lớp cười ầm. Ngoài những đặc điểm trên, thầy còn là một vị giáo sư thật "tâm lý" mà cũng thật tế nhị nữa. Nhớ lại những lời khuyên răn của thầy Bé tự nguyện sẽ vâng lời thầy, những điều thầy dạy Bé sẽ áp dụng cho cuộc sống mai sau... Và còn nữa những buổi trưa nắng vàng Bé nắm tay bạn đi trên con đường bé bỏng với hai hàng cây xanh ngắt. Bé đi thật chậm và thầm nhủ "đây là con đường lý tưởng nhất" con đường kỷ niệm. Nhưng Bé không thể nào không nghĩ ngợi xa xôi, một ngày nào đó trong tương lai Bé sẽ phải vĩnh viễn rời xa... Thật buồn biết bao.
Bé thường cùng Hà, Hạnh, Đức ngồi lại bàn chuyện tương lai trong một buổi học huyên náo, không khí ồn ào của giờ ra chơi hay giờ về, khi những tà áo trắng xinh xinh của các cô bé buổi chiều đến đón chào.
Nhưng bây giờ... thì tất cả đã trở thành quá khứ. Bé nằm ôm đầu để cố hình dung lại một năm học vui nghịch và còn biết là bao nhiêu kỷ niệm. Bé buồn thật buồn một cái buồn ray rứt. Bé chợt nghe tâm tư Bé vang lên một tiếng thét thật to "khóc lên, khóc thật nhiều vào rồi sẽ sung sướng" nhưng sao cũng chẳng được chỉ vỏn vẹn hai giọt nước mắt lạnh ngắt lăn dài trên má.
Cho mùa hè 72
(Một nữ sinh lớp
9A2, niên khóa 71-72)