NHỚ
MÁI TRƯỜNG XƯA
Trung học
Thủ Đức- một thời đèn sách thân
thương của tôi. Ở nơi này,
khi nhắc đến là tôi nhớ đến
cả một tuổi thơ êm đềm của tôi.
Trưa nay, khi họp mặt với các Thầy
Cô và các
bạn do anh Nghĩa khóa 1, ở Pháp mời, Thuận Khanh có nhắc “Các bạn viết
bài đi, cho Tập San sắp đến”.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi chợt thấy phải viết để trải ḷng ḿnh ra. Như một lời tri ân đối
với ngôi trường cũ. Kính dâng các Thầy
Cô và thật
thương… thật
mến… rất nhiều với các bạn của
tôi.
Ở ngôi trường này, như bao nhiêu
các bạn khác, tôi đă
được các Thầy Cô xây
dựng cho một nền tảng kiến thức để tôi tiến từng bước vững chắc dù có những
khó khăn, những sóng gió trong cuộc
đời tôi cũng vững vàng vượt qua để trở thành một công dân tốt
như ước mong của các Thầy Cô thời tôi
học ở trường.
Ở ngôi trường này, tôi vẫn nh́n
thấy rất rơ tất cả
các kỷ niệm đẹp đối với các bạn bè
tôi. Rất đẹp... để
cho măi đến
tận bây giờ chúng tôi vẫn c̣n
có nhau, bên cạnh trong tất cả các sự
kiện buồn vui trọng đại của cuộc đời ḿnh.
Tôi rất
tiếc… rất tiếc khi thầy Luyện Quang Đăng về mà tôi
không được gặp để tôi được ôm thầy và
tỏ ḷng trân trọng biết ơn thầy. Ngày xưa, khi tôi
học lớp 7 thầy đă kiên quyết không để tôi bị ra
hội đồng kỷ luật v́ một lỗi
của bạn học cùng lớp. Thầy đă giáo dục cho em
một nền tảng vững chắc trong giờ học Công Dân Giáo
Dục của thầy. Em rất nhớ
thầy.
Tôi vẫn c̣n nhớ rất
nhiều các thầy cô cũ
của tôi, nhớ ánh mắt
giận mà tŕu mến của cô Ngọc
Dung, cô Uyển Dung, cô Cúc, cô
Phương, cô Khanh. Nhớ thầy Kim dạy nhạc, thầy Đức, cô Lan, thầy Đ́nh, thầy Bào, thầy Phá, thầy hiệu trưởng, và nhớ rất
nhiều đến thầy Huân. Thầy đă bao dung cho tôi
v́ thời đi học, nhà tôi em
đông, tôi rất vất vả, thường đi học trễ giờ. Thầy ra lệnh “Khi tôi vào
lớp rồi, th́ không ai
đuợc vào lớp nữa”. Vậy mà cho dù
rất cố gắng, tôi vẫn thường bị ngồi ở văn pḥng trường cho hết giờ học của thầy. Sau này, khi các
bạn cho thầy biết ḥan cảnh của tôi, vào tíêt học
của thầy, thầy đủng đỉnh không vào lớp ngay
mà đứng nói chuyện với các thầy
cô khác hoặc
bắt các bạn nhặt rác ngoài sân…
cho tới khi nh́n thấy
tôi xuống xe lam, chạy hết tốc lực vào lớp
th́ mới thôi. Kể từ đó,
tôi đuợc học giờ học của thầy, môn học mà tôi
rất yêu thích. “Thầy
ơi em rất nhớ thầy.”
Tôi cũng
nhớ nhiều đến thầy Giới. Khi thầy về, chúng tôi được
nh́n thấy thầy, nghe thầy nói… vẫn như xưa. Thầy vẫn nặng
ḷng yêu quê cũ của
thầy ngoài Bắc, nhớ thật nhiều đến ngôi trường cũ – nơi thầy đă từng sống, từng dạy dỗ bao bọc học
tṛ thơ dại của thầy. Ngày nay chúng em đă lớn lên đă thành
Nhân, đă già rồi… mà sao khi
gặp thầy, chúng em vẫn
thấy khờ dại như ngày xưa thầy
dạy. Hôm đến
để chào thầy, chúng em cứ muốn
nán lại không nỡ rời xa thầy.
“Thầy ơi
em rất nhớ thầy.”
Đối với các bạn tôi
cũng vậy, ở
ngôi trường này, chúng tôi
đă có các đàn anh
đàn chị khóa lớn, các bạn bè
chung trường chung lớp ngày xưa. Tất cả đều sao mà tốt
đẹp quá. Chúng tôi đến với nhau không vụ lợi, không ngại ngần, có những t́nh cảm chúng tôi đối
với nhau sao mà ngọt
ngào như chùm khế ngọt trên quê hương cũ. Có những t́nh cảm mà mỗi
khi nhớ đến như một lời an ủi, như
một động lực tiếp sức cho tôi
đi đến hết cuộc đời.
Tất cả là v́ tôi
cùng các bạn đă được cùng sống và học
tập chung
với nhau hết cả thời niên thiếu tươi đẹp nhất dưới mái trường tốt nhất và với
sự dạy bảo hết ḷng của các thầy cô cũ của
tôi. Xin cám ơn mái trường xưa, thầy cô và các
bạn thân yêu của tôi.
Thủ Đức, ngày 2 tháng 8 năm 2008.
Nguyễn Thị Kim Dung
(Khóa
4)