QUANG TUẤN |
Nơi nào thương bằng nơi chôn nhau cắt rún Ðất nào ấm cúng bằng đất Tổ, quê Cha? Trăng qua khỏi núi khuất bụi chuối trăng tà Quê hương khuất bóng sao mà ruột quặn đau Nhớ lời êm ái ca dao Trong vòng tay mẹ thuở nào nghe ru : Ầu ơ… a … ầu ơ… "Gió đưa, gió đẩy về rẫy ăn còng Về sông ăn cá, về đồng ăn cua". Võng đưa kẽo kẹt võng đưa Tiếng ru theo tiếng gió mưa qua thềm. Thuộc lòng khi mới lớn lên Chuyện xưa Tấm Cám, Vân Tiên, Thúy Kiều Cùng em, cùng chị thương yêu Ngồi nghe Nội kể những chiều gió sương. Nhớ thôn xóm, nhớ ruộng vườn Cầu ao mình tắm, con đường mình đi Nương dâu, ruộng lúa, rẫy mì Lũy tre xanh ngắt thường khi ra vào! Nhớ từng rặng trúc, hàng cau Thương từng tấc đất, ngọn rau quê mình Nhớ cây da đứng đầu đình Ngôi trường tuổi nhỏ ẩn mình trong tre. Những chiều tan học trở về Cỏ xanh thay chiếu rủ rê chuyện trò Bên sông vẳng tiếng ai hò Đồng xa mút mắt cánh cò bay cao. Nhớ chiều khi đã sẫm màu Nghêu ngao lũ trẻ cỡi trâu về chuồng Chùa xa đồng vọng tiếng chuông. Nông phu lững thững trên đường về thôn Lần theo lối cũ, dặm mòn Xe bò chở bóng hoàng hôn khuất dần. Nhớ quê ta có gió Nồm Lồng hương hoa bưởi thơm nồng tóc em Ngày lên nắng ấm xuống thềm Em ngồi hong tóc má thêm ửng hồng Cầu tre lắt lẻo qua sông Bóng em tha thướt dưới dòng trong veo Em đi trong tiếng gió reo Hồn anh em đã mang theo qua cầu Giờ đây em ở nơi đâu? Cho Anh tỏ mối tình đầu dở dang... Nghe hồn bay bổng lâng lâng Hòa cùng sông núi, xóm làng bao la Vương trong hơi thở của ta Thơm tho hơi thở cỏ hoa, núi rừng. Lối mòn ôm ấp bàn chân Nắng mưa, ấm lạnh thấm nhuần thịt da Len trong gió biển mặn mà Mùi bùn, mùi đất mà ta quen rồi... Quê hương hỡi, quê hương ơi! Cho ta nhắn gởi những lời nhớ thương Dù cho ngăn cách trùng dương Tình quê muôn thuở vẫn vương trong lòng. Xem tiếp Mục lục |