Thay Lời Tựa
Ai không có lần
đứng lặng trong chiều dưới ánh tà huy rực
rỡ ngắm từng giải mây vàng cuộn
về chân trời, trong một khoảnh khắc bỗng thấy trời như ḥa với
đất? Hoặc
một buổi sáng yên tĩnh
thức sớm nâng một tách trà hay một
ly cà phê
thơm ngát, chợt nhớ đến những ngày vui năm xưa
bên người bạn cũ?
Ráng chiều và kỷ niệm có ít nhất
một đặc tính chung.
Ráng chiều rực rỡ với những tia nắng
cuối cùng để rồi nhạt dần khi màn đêm
buông xuống. Kỷ niệm cũng có khi
ngời sáng trong tâm khảm
để rồi phai mờ dưới
lớp bụi thời gian. Thế nhưng, ráng chiều
tắt lịm khi màn đêm
bao phủ. Kỷ niệm không như vậy. Kỷ niệm không chết hẳn mà chỉ nằm
yên dưới đáy tâm hồn,
chờ ngày sống dậy. Kỷ niệm buồn lưu lại những vết thương ḷng tưởng chừng đă yên mà
có khi vẫn
c̣n rỉ máu. Kỷ niệm vui
là hoa tươi
trên đồng cỏ dĩ văng, là bếp
hồng sưởi ấm t́nh người.
Lại có những kỷ niệm không in hằn dấu vết mà vẫn
không bao giờ phai nhạt, v́ ở đó niềm vui nỗi buồn
đă quyện lẫn vào nhau
làm nên một
thứ mật ngọt dịu dàng nuôi sống
trái tim và kết thành
t́nh nghĩa: kỷ niệm của t́nh thầy tṛ, của trường xưa bạn cũ, của quê hương xa xôi nơi
có những giấc mơ một thời niên thiếu trông chờ.
Bài vở trong tập san này đă được viết, không với mục đích phô bày
như những áng văn chương
hoa mỹ, nhưng với ước mong gửi gấm t́nh yêu thương
chân thành vào từng ḍng chữ khơi nguồn từ mật ngọt của kỷ niệm. Xin mời độc giả hăy cùng
chúng tôi bước lên chuyến tàu ngược ḍng thời gian, trở về dĩ văng để
sống lại những tháng ngày măi măi không hề phai.
Ban Biên Tập