THƯ GỬI CÁC BẠN

 

NGUYỄN THỊ NGHĨA

(Khóa 7)

 

 

            Ngồi nghĩ lại chuyện một năm trước đây, tôi viết thư này cho các bạn, các bạn thân yêu của tôi. Thư tôi viết lẽ sẽ không hay nhưng tôi viết bằng cả tấm ḷng của ḿnh đó. Bạn đọc đi, khi bạn thấy ḿnh trong đó đó.

           

            Ngày tôi nhận được kết quả xét nghiệm ung thư, trong cơn hoảng loạn đến cùng cực, bạn đă vội vàng dẹp hết công việc chạy đến với tôi, không ăn, không uống cả ngày, đi như chạy từ bệnh viện này qua bệnh viện kia, t́m cho tôi một hội tốt nhất để điều trị bệnh... Khi làm thủ tục nhập viện, người y ngước lên hỏi: "Ai người nhà bệnh nhân?" Bên tôi chỉ bạn một vài người bạn nữa...

           

            Sau khi mổ, nằm trên giường bệnh với mảnh băng trắng xóa, bạn đến an ủi tôi, tôi thoáng thấy sự lo âu, ái ngại trong mắt bạn...

 

            nơi xa xôi ấy, bạn đă cầu nguyện Trời Phật pḥ hộ cho tôi, t́m kiếm những thức ăn, thức uống người ta cho rằng trị được bệnh ung thư để chỉ cho tôi... lúc bạn "chat" hàng giờ liền để tôi quên đi đau đớn, quên đi căn bệnh của ḿnh màng tới ngày bạn về Việt Nam, chúng ḿnh lại gặp nhau, bạn hứa sẽ dậy cho tôi nấu món bún mắm để tôi nấu cho con cả cho cháu tôi thưởng thức nữa... Tôi đă rất vui quên hết sự đời, quên luôn cả giờ nàyViệt Nam buổi trưa nhưng bên ấy rất khuya rồi, quên bạn cần nghỉ ngơi sau một ngày vất vả... Thương bạn biết dường nào...

 

            Bạn nhận được tin tôi bệnh trễ hơn người khác, bạn vội t́m đến nhà rằng trước đó bạn không biết nhà tôiđâu, rằng tôi không phải bạn thân của bạn, chỉ học cùng lớp cùng cấp với nhau thôi. Rồi những ngày mưa gió, bạn đă bỏ cả công việc của ḿnh để đến với tôi, mang cho tôi những niềm thương từ bạn tận phương xa... Tôi điều kiện để điều trị, con tôi lại tiếp tục được đi học... Bờ vai tôi tựa vào để khóc cho vơi bớt những nỗi nhục nhằn đến cùng cực của đời người, lại cũng bờ vai của bạn... Khi tôi dại đi những liều hóa chất, bạn đă an ủi tôi, khuyến khích để tôi đi phác đồ điều trị.

 

            Bạn cũng một người bạnxa, vừa mới nhận được tin nhau khoảng hơn tháng th́ tôi ngă bệnh, không biết gia cảnh tôi thế nào bạn đă lo lắng gửi tiền về cho tôi, dường như bạn c̣n sợ tôi ngại, bạn nói: "Hổng sao đâu, tiền xếp mới thưởng đó..." Ngày bạn về nước, tôi vui lắm được trông thấy bạn, nắm tay bạn cám ơn bạn.

           

            thật xa, đă mấy mươi năm không gặp, khi hay tin tôi bệnh bạn đă gửi thư cho tôi, nhờ bạnViệt Nam đến giúp đỡ tôi...

 

            Bạn đă nói về Phật Pháp cho tôi nghe, đưa kinh sách cho tôi đọc, để ḷng tôi được thanh  thản.

            Bạn muốn cho tôi được ơn Chúa, bạn dắt tôi đi cầu khẩncác nhà thờ, ở cả nhà nguyện của các ḍng tu... Bạn thành tâm qú trước Chúa, xin Chúa cứu giúp tôi, một người ngoại đạo.

 

            Khi tôi khoẻ hơn một chút, bạn muốn tôi vui, những cuộc họp mặt bạn , bạn không bao giờ quên tôi, c̣n tạo điều kiện cho tôi tham gia... Tôi đă gặp được rất nhiều bạn . Thú thật hơn ba mươi năm trước, tôi không thể nào tưởng tượng ra cảnh bạn già hết rồi, tóc đă muối tiêu vẫn đùa giỡn vui vẻ như ngày nào c̣n học chung dưói mái trường Trung Học Thủ Đức. Tôi vui biết bao.

Trong những cuộc vui họp mặt, bạn th́ kể cho tôi nghe những gian khổ bạn đă trải qua trong đời để đi đến thành công ngày hôm nay cho tôi thêm tin tưởng vào tương lai, bạn th́ kể cho tôi nghe những trường hợp điều trị thành công để tôi thêm hy vọng.

 

            Tôi được cám ơn từng bạn, từng bạn đă lo lắng cho tôi. Nhưng c̣n nữa những người bạnphương xa, tôi mong một ngày nào đó, tôi kịp gặp lại bạn, nắm tay bạn cám ơn bạn.

 

            Những ân t́nh các bạn dành cho tôi lớn lao quá. Tôi yêu các bạn biết dường nào!

 

Xem tiếp

Mục lục