EBS thân yêu,
Một lần,
trước khi bạn đi xa, ta đã
hỏi bạn thích hoa gì
nhất?
Hỏi thì hỏi cho
có, chứ ta dư biết
bạn sẽ trả lời: hoa Ngọc Lan! Và thế là ta đã thầm
nhủ, phải kiếm bằng được một vòng hoa Ngọc
Lan cho bạn
trong những ngày ấy. Thế nhưng, tìm đâu ra hoa
Ngọc Lan khi mùa mưa
chưa về?
Ta đành ngậm ngùi thay bằng
một loài hoa khác không
đúng ý bạn. Đó là cái lỗi
thứ nhất của ta. (Lỗi này tự ta thấy,
và tự ta hiểu với
ta thôi!)
Còn nhớ
trong những ngày bạn bịnh, bạn trách ta sao
thờ ơ với bạn. EBS
ơi! Nào phải ta vô
tình quá đỗi đến vậy đâu! Ta chỉ e sự thăm viếng thường xuyên của mình sẽ gây thêm
những phiền nhiễu không đáng có cho
bạn - và vì thế mà
ta phải nén lòng - chỉ dám chia sẻ
qua những vần thơ ngắn. Đọc cho bạn nghe,
bạn bắt ta phải ghi
lại bài "Sợi" ngay cho bạn. Ta hứa - Rồi cứ lần lữa mãi... Để đến lúc bạn ra đi
rồi, lời hứa cũng vẫn chưa thực hiện được. Có gì đâu nhi! Chỉ đơn giản mấy câu:
"Thơ thẩn sợi mưa
Vướng đầy sợi tóc
Em về sợi nhớ
Hóa thành sợi
thương ...
Chiều qua sợi nắng
Rớt bên hiên
nhà
Bỗng thèm sợi
khói
Của ngày rất
xa ...
Buồn theo
trăm ngã
Những sợi tơ lòng
Chiều mưa còn đọng
Sợi buồn cuối đông! ..."
Có thế
thôi mà ta
đã để mình thêm một
cái lỗi thứ hai với
bạn.
Biết
làm sao chuộc
lại được
hở EBS?! Bạn có
trách ta nhiều lắm không? ...
Bây giờ, khi bạn đã
mãi mãi xa,
ta vẫn cứ ngỡ như mình chưa
hề có cuộc chia tay ấy.
Những chuyện vui,
chuyện buồn ...
đâu có lần nào mình
không cùng san sẻ? Bạn có nhớ cái ấm điện
trong lần sinh nhật thứ ba mươi
tư của ta không? Trải qua bao lần dời nhà, nó vẫn
theo ta
như hình với bóng. Đó là một
kỷ vật giúp ta mãi
hâm nóng lại tình cảm bạn bè của chúng
mình, như thời còn cắp sách. (Thời của những chuyến xe đò
chật như nêm từ lúc
5 giờ sáng, và những gói xôi bắp
nóng hổi bạn để vội vàng trong cặp ta ...)
EBS thân yêu,
Hơn ba mươi
năm trời thân thiết, bạn đã chưa bao giờ
từ chối ta một điều
gì, dù nhỏ
nhặt nhất - Bạn đã chăm sóc khi
ta đau, chia sẻ khi
ta buồn, an ủi khi
ta hụt hẫng ... Còn ta? Ta tự hỏi mình đã làm được
gì cho riêng
bạn ngoài những lắng nghe và ... im
lặng?!! Ôi, ta thật là
có lỗi xiết bao! Ta "nợ" bạn quá nhiều, và khi bạn
đã thực sự không còn, thì ta
mới biết tiếc những gì ta có
... Tất cả đã là
muộn - quá muộn - phải không bạn?
EBS à,
Gọi bạn
bằng tên riêng này vì
chuyến hành trình của bạn đã mãi mãi khép
lại. Ta thì vẫn phải tiếp tục một mình, không có bạn
kề bên. Giã từ bạn, cùng quãng đời
đẹp nhất mà bạn đã
đem lại cho ta. Ta cũng đang tự hỏi: Liệu lá thư này có kịp theo
về để bạn hiểu lòng ta?!
Đó là điều
làm ta băn
khoăn mãi, trong những tháng ngày còn
lại này, bạn thương nhớ của ta ơi! ...
Tháng 6/08
Linh Đan
(Khóa 7)