BÀI THƠ CHO HOA
Nguyễn Tam


Anh viết bài thơ tên em là tựa
Vào tiết trời Đông gió lạnh len về
Trăm nhớ ngàn thương giăng đầy trước ngõ
Trời hắt hiu buồn mây trắng lê thê.

Từng chiếc sao khuya lạnh lùng lệ đổ
Buồng trống cô đơn trăng sáng qua rèm
Ảo mộng cuồng say âm thầm luyến nhớ
Nưả giấc trở mình khẽ gọi tên em .

Đường phố Long Xuyên chạy dài heo hút
Đã vắng em rồi ai sánh vai anh ?
Băng đá công viên vẫn còn chỗ trống
Vẫn đợi em về cùng ngắm trăng thanh .

Anh viết bài thơ tên em làm tựa
Bên cánh hoa vàng màu nhớ lên hương
Xin hỏi trăng sao,hỏi mây,hỏi gió
Hai đứa chúng mình ai nhớ? Ai thương ?

2. Bài thơ tiếp nối: NGUYỄN MÃO

bằng Hán văn

MẠC ĐÔNG

Thiếp trú hà viễn Bắc
Quân thử tại trung Nam
Đồng miên Đông tiêu mạc
Tương mộng thị Xuân không....

Và chuyển ngữ

THÂM DẠ ĐÔNG CHÍ 67 *

Nàng ở tận phương Bắc
Ta tại giữa miền Nam
Cùng ngủ đêm Đông lạnh
Cùng mộng thấy mùa Xuân



*Có ai còn nhớ lúc cuối năm 67
có mấy ngày thật lạnh không?,( khoảng 19 độ C )
lúc đó THTD đã dời về Làng Ðại Học...

**thử=ngay nơi này; tại=ở, tại; tiêu=đêm;
mạc=lạnh lẽo;tương=giống như;không=không gian, bầu trời




3. Họa ý bài thơ: NGUYỄN MÃO

bằng Hán văn

GIAO HOA THI

Đông tiêu tiêu
Mạc phiêu phiêu
Bút Hoa danh đề tự thác phong liêu
Hoài cô' nhân ý trường yêu

Tinh quyến quyến
Nguyệt minh minh
Tưởng thụy bất miên khốn ỷ linh
Đề ngữ hoa danh nhất huởng khinh

Lộ tây tây
Hoa khoát khoát
Long Xuyên phố đối ư bi hoạt
Chủ chủ đê đầu tâm thoát...

Phong tấn tấn
Vân cơ cơ
Hà nhân ái tích....hà nhân sơ!

Và chuyễn ngữ

THƠ CHO NGƯỜI THƯƠNG

Đông thê lưong
Lạnh lẽo bay bay
Viết tên người đẹp lên tựa thơ gởi gió vi vu
Nhớ người xưa kêu lên một tiếng

Sao quyến luyến
Trăng nhớ nhớ
Mơ màng không ngủ mệt dựa song cửa
Thì thầm tên người vọng một tiengnhẹ

Con đuờng buồn
Em xa vắng
Long Xuyên phố như sầu thảm sinh hoạt
Đi lầm lũi cúi đầu tim rơi mất

Hỏi gió
Hỏi mây
Ai yêu thương...ai hờ hững đây!