BIỂN VẮNG CHIỀU HÔM




Bãi bể chiều hôm vắng bóng người
Trời xanh, nước biếc áp đôi môi .
Một liềm trăng tái treo đầu núi
Nửa điã trời trong đắm giữa vời .
Bến nhớ thuyền trôi xa vạn lý
Bờ thương sóng giạt tận ngàn khơi .
Triều lui, nắng tắt : buồn chia ngả
Hôn bước chân hoang cát rã rời .

Quang Tuấn


Bến vắng chiều xưa tiễn một người,
Lệ sầu hoen mắt nhạt bờ môi.
Trăng vàng nửa mảnh soi trên núi,
Nước biếc đôi dòng trôi nửa vời .
Biển nhớ dạt dào ,say sóng lũ .
Trời thương hiu hắt ,đắm ngoài khơi.
Đường đời dù cách ngăn đôi ngả,
Những mảnh tình thơ khó bứt rời .

Kim Duyên


Biển vắng cát nghiêng đôi bóng người
Chuyện tình khôn dứt ngập bờ môi
Tóc mây vương khuất nụ hôn thắm
Tay nhẹ tay lơi buông nửa vời
Em hỡi tình anh cao tựa núi
Anh ơi thương nhớ dậy trùng khơi
Chiều tàn đêm xuống thời gian đọng
Quấn quít đôi hồn mãi chẳng rời

Mao sư huynh họa vận


AI ĐỨNG CHỜ AI
Có phải chờ trông một bóng người
Nên nhòa má phấn nhạt son môi?
Trăng đau nổi nhớ còn đeo đẳng
Biển xót niềm thương đã cách vời
Bến mộng tưởng chừng như trước mắt
Thuyền tình sao bỗng tách mù khơi !
Mõi mòn dáng đứng chờ ai nữa
Trở gót tim nghe đã rụng rời !

Nguyễn Tam
( Tặng một người )