1. NGUYÊN TÁC: NGUYỄN DU

Ðộc tiểu thanh ký

Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư
Chi phấn hữu thần liên tử hậu
Văn chương vô mệnh lụy phần dư
Cổ kim hận sự thiên nan vấn
Phong vận kỳ oan ngã tự cư
Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?


CHÚ THÍCH :
Tân thành khu : tất cả đều thành gò
Ðiếu : treo lên
Chỉ phấn : son phấn
Thần : tinh thần
Liên : thương xót
Lụy : dính líu
Phong vận : thần thái sáng sủa
Kỳ oan : oan ức lớn lao
Cư : chứa, trữ
Nàng TIỂUTHANH là người có tài sắc,lấy lẻ người ta, bị vợ cả nổi ghen, bắt cho ở riêng, chết lúc mới 18 tuổi. Tập thơ của nàng cũng bị đốt ,phần còn sót lại gọi là PHẦN DƯ .



2. BÀI DỊCH: NGUYỄN TAM

Tây Hồ thay đổi khắp nơi nơi
Còn lại ngoài song mảnh giấy rời.
Son phấn hữu thần, nào hết kiếp
Văn chương không mệnh, lụy theo người.
Hận sầu kim cổ trời không thấu
Oan ức dị thường ta biết thôi.
Chẳng biết ba trăm năm sắp tới
Người đời ai khóc : Tố Như ơi !

3. BÀI DỊCH: LÊ TẤN TÀI

Vườn đẹp Hồ Tây dã thành gò ,
Trước song treo lửng một tờ thư .
Hồn son đoạn kiếp còn vương vấn ,
Thi bản lụy đời chỉ mảnh dư .
Trời đất dững dưng niềm oán hận
Mình ta san sẻ nỗi oan cừu .
Ba trăm năm nữa làm sao biết ,
Thiên hạ ai người khóc Tố Như ?

4. BÀI DỊCH: NGUYỄN THỊ ÁNH NGA

Ở chốn Tây Hồ nay đổi thay
Còn treo mảnh giấy ở song ngoài
Phấn son rực rỡ còn vương mãi
Chữ nghĩa mơ hồ chút bụi phai
Oan ức ngập tràn ta tự biết
Hận sầu muôn thuở trời đâu hay
Ba trăm năm nữa nào ai thấy
Giọt lệ bao người khóc Tố Như

5. BÀI DỊCH: NGUYỄN MÃO

Hồ Tây cảnh đẹp đổi
Mảnh thơ treo trước song
Văn chương theo người mất
Sống mãi vẻ phấn son
Trường hận trời sao thấu
Oan khiên đành ngập lòng
Ba trăm năm sau đó
Tố Như, ai khóc cho !