HỒNG HOANG
Hoàng Thu

Áo em chợt vàng, như mùa thu lá úa,
Dáng em chợt buồn, như vương vất suy tư.
Sao em không biết, bao nhiêu màu nhung nhớ,
Em chọn làm gì, một ý nghĩa hoàng thu?

Ưóc gì tôi được, chọn giùm em màu áo,
Sẽ chọn mà hồng, như môi thắm mùa xuân.
Từng bước em qua, bên đường hoa rộ nở,
Tôi sẽ lặng thầm nhìn dáng nhỏ, bâng khuâng.

Ngần ngại gì đâu, một lời không dám ngỏ,
Biết đã bao lần, môi chỉ mím bờ môi.
Chỉ một lời thôi, dù cuộc đời ngắn lại,
Cũng chẳng tiếc gì, khi em hiểu tình tôi.

Trời vào thu, em vẫn mặc sai màu áo
Vẫn ngập ngừng, tôi chưa gọi được ước mơ.
Thì trả về em, những gì đời đã hẹn
Tình ướm chưa nồng, tôi chỉ viết thành thơ.