LÀM THƠ YÊU EM


Bằng tất cả con tim
Anh làm thơ tình ái
Để suốt đời nhắc mãi:
Rằng anh rất yêu em!

Anh làm thơ yêu em
Nhớ thương tràn giấy trắng
Cứ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn
Sầu ngập bút mực đen!

Làm thơ yêu em mãi
Chẳng cạn hồn anh say
Bàn tay đà viết mỏi
Chưa thấm thía tình dài.

Thơ làm mãi chẳng xong
Bởi tình anh vời vợi
Không đủ lời để nói
Mà nói cũng khôn cùng

Thơ anh gởi nghìn trùng
Lời lời vang sông núi
Không gian nào chứa nổi?
Tình anh quá mênh mông.

Yêu em anh làm thơ
Tình mong lưu vạn thuở
Em có đọc bao giờ
Lời anh thương anh nhớ?

Sao không nói một lời
Dù cho em nói dối:
Thương anh chút xíu thôi
Anh cũng mừng quá đỗi!

Anh kể hết nông nỗi
Tương tư bịnh lâu ngày
Đọc thơ em lại hỏi
Người đau khổ là ai?

Quang Tuấn

YÊU ANH LÀM THƠ


Biết anh có trái tim
Tràn đầy lòng nhân ái
Làm thơ yêu mãi mãi
Để riêng tặng cho em...

Hãy làm thơ cho em
Với tấm lòng trong trắng
Xin anh đừng ngớ ngẩn
Sầu chi suốt đêm đen!

Hãy làm thơ mãi mãi
Đừng nhắp ruợu mà say
Bàn tay đừng để mỏi
Mới làm thơ lâu dài.

Thơ anh chưa làm xong?
Chắc tình xa diệu vợi!
Nhìn em mà không nói
Thấy thương anh vô cùng!

Thơ anh cao chín trùng
Dư âm vang rừng núi.
Khí hùng nào sánh nổi
Hùng như buổi bình Mông.

Yêu em và yêu thơ
Tình yêu nào muôn thuở?
Đọc thơ anh đến giờ
Càng đọc càng thấy nhớ!

Em đâu dám mở lời
Sợ anh ngờ gian dối
Yêu anh quá đi thôi
Yêu cả đời không đổi.

Khờ chi khờ đến nỗi
Đã gặp em hằng ngày
Mà sao không chịu hỏi
Rằng em đã yêu ai?

Nguyễn Tam
(đáp thay người em gái)