Quang Tuấn

NHẬN DIỆN



Sao thấy bóng người khuất khói sương
Ngu ngơ đi giữa cõi vô thường .
Tâm không thoát khỏi thân ràng buộc
Tình chẳng vượt ngoài ý vấn vương .
Ðầu hướng lên trời lo Ðịa Ngục
Chân lê dưới đất mộng Thiên Ðường .
Thấp cao ôi cũng phù vân cả
Chung cuộc còn chăng một nắm xương .



Ánh Nga

Họa Vận

Ngoảnh lại thấy mình ngập gió sương
Tử sinh muôn thuở , chuyện đời thường.
Muộn phiền xả hết, tâm không buộc
Thành bại quên rồi,tính chẳng vương.
Ðã biết si mê là vấy nghiệp
Thì nên thức tỉnh để lên đường.
Uổng công vất vả vì danh lợi
Tàn kiếp phù sinh, trơ cốt xương