VỊNH TỨ ĐẠI MỸ NHÂN 
		 

Ngẫm kim cổ nhân sinh ức vạn Người đẹp còn Tứ Đại mỹ nhân? Trầm ngư, lạc nhạn! Khiếp không! Tu hoa, bế nguyệt! Não lòng thế gian! I. TÂY THI Từ bến giặt Trữ La thôn cũ Đến Cô Tô thành phủ nước Ngô Đã bao nhiêu cá lặn lờ Phù Sai chết mới thấu cơ mưu nàng! Khi Ngô Quốc tôn hàng tiên nữ Nét mày chau mạnh tựa muôn binh Tử Tư đành chịu gia hình Thù cha trả được, thù mình lại không! Thi vì nước đời sau có hiểu Tiếng hại chồng xin chịu Ngô Vương Phạm Công này hỡi Phạm Công Có thân chẳng liệu còn rong Ngũ Hồ! II. ĐIÊU THUYỀN Nhớ Vuơng phủ, sắc nàng dưỡng nữ Hằng Nga kia cũng ủ mày hờn Trách chi Đổng Trác tiêu hồn Khinh gì Lữ Bố kích luôn cha mình! Hết hứa gả Trác rồi đến Bố Thân mồi chài hết bố lại con Tiết trinh này tấm lòng son Thử xem hậu thế gương còn đó sao! Hỏi Vương Doãn thành bao nghiệp lớn Hay cam đành trách bọn Dĩ, Thôi? Tào Công giết được Bố rồi, Có hay công đáng một đời mỹ nhân? III. DƯƠNG QUÝ PHI Lại nhớ chuyện Huyền Tông thủa trước Mê đắm mà nỡ cướp vợ con Ôi! Hoa vốn đẹp tuyệt trần Phải nhường nhan sắc nàng Dương hóa hèn! Lũ An Lộc đòi phen dấy loạn Tội vì ai một dạ tư dâm? Trường An khói lửa mịt mùng Mã Ngôi mồ ấy loạn quân tất là! Nhớ những lúc thưởng hoa vườn ngự Vạn yêu chiều sao nỡ xuống tay? Điệu Thanh Bình ở đâu đây? Trăm thiên Trường Hận tiếng này vẫn mang! IV. VƯƠNG CHIÊU QUÂN Bỗng thương xót sắc nàng lạc nhạn Nơi Hán cung mắc oán Mao Diên Vẽ tranh chẳng chịu nạp tiền Điểm châu trích lệ sắc tiên cũng phàm! Biệt Hán Quốc lên đàng tiến cống Ải Hồ thương tấu khúc Quá Quan Chim bay cánh lạc trên ngàn Tiếc thay quốc sắc Hồ sang không về! Phận cung nữ trăm bề riêng chịu Đem sắc tài thu phục Hung Nô Trách sao ai nỡ hững hờ Huyền Trân di hận cũng thơ muôn đời! Hỡi Tứ Đại nàng ơi có biết Sắc trời cho là diệt là không! Ngàn năm bia đá trụ đồng Sao bằng bia miệng má hồng quốc khuynh! NGUYỄN HƯNG